khi tôi chuẩn bị vĩnh viễn rời khỏi đại tây dương để trở về nhà sau hai mươi năm thì gặp cậu ta đang hỏi đường tới đó. tôi vẫn nhớ cậu ta trẻ măng, nhưng mỏi mệt. hiếm có ai từng ấy tuổi lại tìm đến đại tây dương mà không phải để trầmĐọc tiếp “đại tây dương, hai ngàn cây số”
Category Archives: Short
mùa xuân đen
khi anh nhận được thư này, có lẽ sẽ là một ngày ảm đạm. tôi hy vọng sẽ không là buổi chiều, như lúc này, tôi đang viết, buổi chiều, năm giờ hơn, chuông nhà thờ đã kéo thê thiết trên đỉnh một cái đồi trọc bóng cây, hoe hoét vài nhành liễu rủ. nhưĐọc tiếp “mùa xuân đen”
con bò mộng
ngừng một chút, giữa đoạn cầu kinh, hắn vuốt mặt. mắt cứ đổ ròng ròng. rồi hắn đứng dậy, thu dọn đồ đạc còn sót lại của cha hắn. một quyển thánh kinh bươm góc, một điếu cày, một con dao phay dưới chân bức tường thâm sì vết máu, và một cái khăn mặtĐọc tiếp “con bò mộng”
di chúc lúc nửa đêm
điều gì còn nhớ được về gã ư, không chắc nữa, tôi trả lời viên cảnh sát, lúc đứng trên vách đá hoang, ngạc nhiên rằng mình phải mất một hồi chật vật, dò dẫm trong mớ ký ức mờ tối. đã quá lâu rồi sao, viên cảnh sát không giấu nổi tò mò, không,Đọc tiếp “di chúc lúc nửa đêm”
sự viết
đã được một thời gian, tôi thường ghi chép lại những giấc mơ khi tỉnh dậy. tôi nghĩ luôn cần phải viết xuống vì mình cần phải nghe, một điều gì đã được nói ra, trôi qua tôi, cứ thế trôi qua, và mất hút. đôi khi tôi mở mắt và biết mình đang khôngĐọc tiếp “sự viết”
và bụi trắng bay đi
buổi chiều hôm đó, tôi thấy khuôn mặt hắn rớt bên vệ đường. một nhàu nhĩ, vuốt không phẳng được ra. tôi không rõ hắn là người thế nào nhưng khuôn mặt này không có gì quá đặc biệt, nó trông cũng từa tựa như bao khuôn mặt khác, có thể là bất cứ khuônĐọc tiếp “và bụi trắng bay đi”
người chạy đồng hoang
hắn tối đen, và khốn khổ. hắn khốn khổ vì trốn chạy khỏi một cái gì hắn không biết, nghĩ là mình biết sự trốn chạy nhưng sự trốn chạy cũng vô nghĩa như cái không. đi vào đêm, hắn thục mạng và cái cuộc đời còn bỏ ngỏ, hay bị chính hắn bỏ ngỏ,Đọc tiếp “người chạy đồng hoang”
rạng ngày
trên đường về nhà, hắn nghĩ rất lung về mấy ngón tay vừa mới chặt. có một cái gì rất lạ, khi người đàn bà đó nhìn hắn, hắn không nói được cho ngay, cái nhìn xoáy không một tiếng động, tất cả mọi điều cần được nói đã được lèn ứ vào một cáiĐọc tiếp “rạng ngày”
phục sinh
có người đã chết. chảy máu. ở cửa mình. một sự xâm lấn thô bạo nào đó đã xảy ra và cô ta chết. phải, đó là một người đàn bà, không rõ đã bao nhiêu tuổi. cô ta không nói gì. đúng hơn là cô ta đã không nói gì với tôi. khi tôiĐọc tiếp “phục sinh”
xác mộng của thần
hắn nhúng mười ngón tay máu xuống hồ, nghe âm thanh vừa rơi vào nước. nóng, ngùn ngụt nóng. sự im lặng dày đặc và kiên cố đang kiêu hãnh giãy giụa trước kết cục của chính mình. hắn nhắm lại vào cái lạnh, đợi phục sinh. nếu như thật sự phải có một nấmĐọc tiếp “xác mộng của thần”
chuyện con người cuối cùng bị đóng đinh
vào buổi hoàng hôn của đời mình, gã mở mắt và thấy mặt trời biến mất. không báo trước. gã đã trải qua lần cuối cùng có mặt trời rất điềm nhiên như bao khoảnh khắc điềm nhiên khác mà khi ở sâu trong ấy người ta không bao giờ đoán biết được chúng đangĐọc tiếp “chuyện con người cuối cùng bị đóng đinh”
cửa miệng
khi tôi đến, cái lưỡi đang hấp hối. nó trông rất yếu, đến mức không còn giãy giụa được nữa, như thể đã phải quằn quại trong một thời gian dài và giờ đây nó chọn thích nghi với cái đang chờ trước mặt. sự đau đớn không vô ích, nhưng phản ứng chống lạiĐọc tiếp “cửa miệng”
tự thú của một kẻ ăn gương
tôi nói với hắn rằng tôi sắp chết. tôi xin hắn hãy ra đi. điều đó tốt cho cả hai, sau cái chết, không gì nên được kéo dài vì sự kéo dài sẽ lặp lại chính nó và hắn sẽ mắc kẹt vào vĩnh cửu. hắn không cần phải làm vĩnh cửu. những tuyênĐọc tiếp “tự thú của một kẻ ăn gương”
lời phán quyết
đêm đó tôi thấy hắn đứng đối diện cửa sổ ngay đầu giường. ánh trăng xanh vuốt dài trên mặt. rồi tất cả sẽ sụp đổ, đất dưới chân sụt xuống và trời trên đầu vỡ ra. hắn đen đặc và nguyên khối, mùi như gỗ ướt sương. không thể nói được gì, tôi raĐọc tiếp “lời phán quyết”
đêm buồn thảm, trên dòng
người ta sẽ đi đâu khi không còn mang cái tên nào trên xác thịt. như hai cái xác trong hai cỗ quan tài mở nắp phía bên ngoài cửa sổ tôi, rốt cuộc cái gì đã từng ở đó và cái gì đã rời đi khỏi đó. tôi đã nhìn rất lâu vào nhữngĐọc tiếp “đêm buồn thảm, trên dòng”