đại tây dương, hai ngàn cây số

khi tôi chuẩn bị vĩnh viễn rời khỏi đại tây dương để trở về nhà sau hai mươi năm thì gặp cậu ta đang hỏi đường tới đó. tôi vẫn nhớ cậu ta trẻ măng, nhưng mỏi mệt. hiếm có ai từng ấy tuổi lại tìm đến đại tây dương mà không phải để trầmĐọc tiếp “đại tây dương, hai ngàn cây số”

và bụi trắng bay đi

buổi chiều hôm đó, tôi thấy khuôn mặt hắn rớt bên vệ đường. một nhàu nhĩ, vuốt không phẳng được ra. tôi không rõ hắn là người thế nào nhưng khuôn mặt này không có gì quá đặc biệt, nó trông cũng từa tựa như bao khuôn mặt khác, có thể là bất cứ khuônĐọc tiếp “và bụi trắng bay đi”

người chạy đồng hoang

hắn tối đen, và khốn khổ. hắn khốn khổ vì trốn chạy khỏi một cái gì hắn không biết, nghĩ là mình biết sự trốn chạy nhưng sự trốn chạy cũng vô nghĩa như cái không. đi vào đêm, hắn thục mạng và cái cuộc đời còn bỏ ngỏ, hay bị chính hắn bỏ ngỏ,Đọc tiếp “người chạy đồng hoang”

chuyện con người cuối cùng bị đóng đinh

vào buổi hoàng hôn của đời mình, gã mở mắt và thấy mặt trời biến mất. không báo trước. gã đã trải qua lần cuối cùng có mặt trời rất điềm nhiên như bao khoảnh khắc điềm nhiên khác mà khi ở sâu trong ấy người ta không bao giờ đoán biết được chúng đangĐọc tiếp “chuyện con người cuối cùng bị đóng đinh”

tự thú của một kẻ ăn gương

tôi nói với hắn rằng tôi sắp chết. tôi xin hắn hãy ra đi. điều đó tốt cho cả hai, sau cái chết, không gì nên được kéo dài vì sự kéo dài sẽ lặp lại chính nó và hắn sẽ mắc kẹt vào vĩnh cửu. hắn không cần phải làm vĩnh cửu. những tuyênĐọc tiếp “tự thú của một kẻ ăn gương”