con thực sự chẳng còn hiểu một điều gì. nếu không phải là chỉ đơn giản nằm xuống rồi ra đi. con không còn hiểu. một đời sống đã được sinh ra thêm một lần nữa, cớ sao nó lại chỉ toàn những hạnh phúc giả vờ. con không phải là thứ giả vờ. conĐọc tiếp “letter 39”
Category Archives: Chuyện
số 30
121021 những giấc mơ bị đánh đuổi. chúng lẩn trốn và biến đi rất nhanh. chúng biến. và chúng giấu giếm chính mình. chúng vẫn còn đó. y nguyên không sứt mẻ. chỉ là chúng không còn để cho con mắt nào thấy được. con mắt quên hay là những giấc mơ có quyền. vềĐọc tiếp “số 30”
chép ngắn 15
chỉ cần vào chính lúc ấy, người bị hại không tin rằng họ bị hại nữa và người hại kẻ khác tin rằng họ đã hại kẻ khác rồi thôi. chỉ vào chính lúc ấy. người ta luôn cần phải bước ra khỏi vai diễn của mình, sau chính lúc ấy, dù là bất cứĐọc tiếp “chép ngắn 15”
chép ngắn 2
một cái đầu lâu màu đỏ di chuyển rất chậm về phía bên trái. màu đỏ loang ra thành vùng. một bàn tay phát sáng được thờ phụng (?) bay lên theo quỹ đạo nón, xoay vòng trong một cái hang đá lạnh. đồng cỏ tươi, chân không mang giày, ánh sáng đổ xuống từĐọc tiếp “chép ngắn 2”
tôi sinh ra từ bầu chữ, làm một
tôi trở lại vào trong bầu chữ. đợi một lần nữa được sinh ra. bất cứ lúc nào, sự phục sinh cũng là điều không thể bị phản bội. trú mình trong chữ, cái nguyên bản, không thể xâm phạm, vì đã là mọi thế gian. bất cứ điều gì được nói đều không phảiĐọc tiếp “tôi sinh ra từ bầu chữ, làm một”
giấc mơ lần thứ hai mà khi tỉnh dậy tôi biết mình đã chết
tôi đi qua những dãy hành lang la liệt những người mặc áo xô và gương mặt ngước nhìn tôi như kẻ vô tình xâm phạm. tối đen như mực. cái lạnh hút từ sau ra trước và tôi như cái miểng chai ai ném vào lãnh địa của im lặng. người đi cạnh tôiĐọc tiếp “giấc mơ lần thứ hai mà khi tỉnh dậy tôi biết mình đã chết”
xưng tội
tôi khóc trong lúc ngủ. từ đêm qua cho đến hết hôm nay, vẫn chưa ngừng. những vận động ngầm đã lăn những bánh răng của nó. tôi dẫm lên chính da thịt mình một thành phố đen, và khóc chảy xuống ướt đẫm mọi cuộc đời tôi nhìn thấy. tôi câm tại lúc cấtĐọc tiếp “xưng tội”
không cần nói nữa, giữa chúng ta, với nhau, còn nhau, không cần nói nữa, đặng.
một cái cây trên đỉnh núi đã nở hoa màu xanh
lúc đi bộ buổi đêm với đặng, tôi biết lòng mình đã khóc nhiều lần. trong mơ có ai đã nói rằng em ở đây để bảo vệ anh. khỏi cái gì. không biết. khi em mơ trong mơ, anh nói em không hiểu thời gian của tấm ảnh, ảnh của em đang ở đâuĐọc tiếp “một cái cây trên đỉnh núi đã nở hoa màu xanh”
the gods breathe
buổi trưa nằm ngủ nắng thò đến bụng, một con kiến bò vào tai. không xong được giấc trưa thì làm gì cũng dở, mắc người ta vào trạng thái của một kẻ mơ đang bất lực kháng cự chính mình. cái cốc màu xanh trông cũng hay hay nhưng đặt lên bàn thì lạcĐọc tiếp “the gods breathe”
trăng
tôi ngồi viết bên bàn bếp trong lúc đợi nồi khoai chín. bếp có cửa kính nhìn ra ngoài hiên và dây phơi. buổi chiều tôi qua nhiều con dốc, tìm theo dấu những cây hồng, vách núi bên trái, vực sâu bên phải. phía dưới là thung lũng. trước mặt là đường tối, khôngĐọc tiếp “trăng”
nếu mà khóc bây giờ
trước buổi đêm, tôi ngồi bưng mặt. mong mình ướt đẫm hai bàn tay. không còn gì nữa, như sự im lặng khô khốc của phim thái minh lượng, tôi đã đi bộ hàng giờ trong sự sám hối của mình. những vết đau ngoài da. đầu tôi không còn gì để mưng mủ. nhưngĐọc tiếp “nếu mà khóc bây giờ”
thái minh lượng, và đêm nay đợi mãi không mưa
người ta, như trong phim thái minh lượng, chẳng bao giờ cần thấy phải nói gì. mà cất tiếng, chỉ khi hát, gọi một con mèo hoang, làm tình, hoặc tiểu tiện. cất tiếng bằng toàn bộ cơ thể – không phải từ cái miệng, và sự rỗng không của những căn phòng, những cáiĐọc tiếp “thái minh lượng, và đêm nay đợi mãi không mưa”
đến ngã tư thì rẽ trái
cứ đến ngã tư là tôi rẽ trái. bên phải, một đám đông. trước mặt, con đường dài ngã ra đêm tối mà tôi đã luôn để dành vào một lúc nào đó khác. đặng hỏi, có điều gì em muốn thay đổi, nhiều năm trước. em không, tôi bảo, không một điều gì, kểĐọc tiếp “đến ngã tư thì rẽ trái”
nỗi cô độc phải làm người
mùa thu. quả hồng mốc trắng. và béla trong công viên lúc bảy giờ. con người đi lại rất nhiều trên mặt đất. nhưng không con người nào là thật. thở như bốc hơi. ở khắp mọi nơi và vẫn thấy mình làm chẳng một thứ gì mà không cần cố gắng. mọi con ngườiĐọc tiếp “nỗi cô độc phải làm người”